NGƯỜI THẦY KÍNH YÊU CỦA TÔI
“Tôi nghe thì tôi quên,
Tôi nhìn thì tôi nhớ,
Tôi làm thì tôi hiểu”
Đây là âm thanh quen thuộc nhất mà có lẽ trong suốt cuộc đời này tôi khó mà quên được. Bởi câu nói ấy gắn liền với hình ảnh của một người thầy, người cha, người ông luôn cần mẫn, tận tụy, gắn bó hết mình với sự nghiệp “trồng người”. Đó chính là thầy Bùi Ngọc Lâm - một người thầy đáng kính không chỉ của riêng tôi mà còn của biết bao nhiêu thế hệ.
Tôi vẫn luôn nhớ về ngày đầu tiên gặp thầy, một người thầy với mái tóc đã điểm hoa râm, gương mặt toát lên vẻ hiền từ và phúc hậu, thầy chậm rãi bước vào lớp, mỉm cười và giới thiệu về chính mình. Một cảm giác gần gũi, thân thuộc như một người ông trong gia đình. Thầy là người đã cho tôi biết tình yêu về cuộc sống, tri thức và cả một tấm lòng, một tâm hồn đầy yêu thương. Nếu ai đó hỏi tôi rằng “Điều gì đã khiến tôi nhớ về thầy Lâm nhất?”. Thật khó để trả lời vì những điều ở thầy thật giản dị nhưng lại khiến tôi không thể quên.
Tôi nhớ mãi năm lớp 12 vào tiết thi thử môn Vật lí của thầy, trong tổng số 20 câu hỏi cơ bản tôi đã làm sai gần 13 câu khiến số điểm thi thử lần đó rất thấp. Tôi ngồi đợi thầy đọc điểm, những bài ở thang điểm cao dường như đã được thầy phát gần hết nhưng chờ mãi vẫn chưa đến lượt của mình. Tôi ý thức mình không phải là một học sinh quá giỏi Lí nhưng cũng không quá tệ ở mức 5, 6 điểm và lần đó tôi được 5,75. Lúc đó thầy nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự thất vọng, thầy hỏi tôi lí do vì sao lại sai nhiều câu cơ bản đến thế và tôi chỉ biết im lặng. Rồi thầy nhắc tôi lần sau phải làm bài cẩn thận, không được để mất điểm oan uổng như vậy và điều tôi bất ngờ chính là việc thầy gọi tôi đứng dậy, đọc hết 13 câu cơ bản tôi làm sai và bắt đầu chậm rãi sửa hết trên bảng. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy rất biết ơn thầy, đồng thời xen lẫn chút thất vọng về bản thân vì đã để thầy buồn và tự nhủ không phạm phải ở lần sau nữa.
Điều tôi ấn tượng nhất về thầy chính là một người rất kiên nhẫn và vui vẻ, thầy luôn mang đến năng lượng tích cực cho chúng tôi trong mỗi giờ học. Mỗi tiết sửa bài tập thầy luôn tỉ mỉ, cẩn thận sửa từng thắc mắc của đám học trò. Thầy viết trên bảng từng câu một, từng bài giải kèm với từng đáp án một, và cứ luôn miệng hỏi còn ai có thắc mắc gì không. Với tôi, thầy luôn dạy bằng cả cái tâm, cái tài của một người giáo viên mẫu mực. Thầy vui khi thấy vẻ mặt rạng rỡ của chúng tôi lúc nhận bài kiểm tra với điểm số cao. Mỉm cười vì những khuôn mặt nhăn nhó, "Sao đề này khó quá vậy thầy?". Có thể là thầy đang mỉm cười vì các học trò đã luôn cố gắng. Thầy cười khi chúng tôi khờ khạo, trẻ con với những ý nghĩ ngô nghê. Nụ cười đó rất ấm áp và chân thật biết bao!
Tôi phải công nhận một điều rằng tuy tuổi đã cao nhưng thầy thật sự rất giỏi về công nghệ, những trang tính điểm thi thử được thầy chuẩn bị một các rất cẩn thận và thao tác của thầy cũng rất nhanh nhẹn. Thầy hay khích lệ chúng tôi bằng những phần quà nho nhỏ như chiếc bút chì, bút bì được đính những chiếc nơ xinh xinh nhìn rất dễ thương. Đó tuy không phải là một món quà đắt tiền nhưng nó ẩn chứa cả tấm lòng của một người ông dành cho con cho cháu của mình vậy. Điểm đặc biệt ở những tiết học của thầy Lâm chính là việc không chỉ dừng lại ở việc làm bài tập, học lý thuyết mà đó còn là giải những bài toán thực tế đã được thầy chuẩn bị sẵn vào mỗi tuần. Đó là những kiến thực rất bình thường trong cuộc sống nhưng thường hay bị liệt vào “Một ngàn câu hỏi vì sao” bởi giới trẻ chúng tôi thường hay phớt lờ những sự kiện, hiện tượng bình thường đó. Thầy Lâm không chỉ dạy cho chúng tôi về kiến thức trong sách vở mà còn là những bài học về cuộc sống. Mỗi điều thầy dạy là những điều thầy đã đúc kết trong cuộc sống là tất cả những điều tốt đẹp nhất mà thầy muốn dành cho chúng tôi.
Thầy là một người rất giàu tình cảm nhưng lại ít khi thể hiện ở bên ngoài, có lần thầy chia sẻ với chúng tôi ở tuổi của thầy có nhiều giáo viên đã nghĩ đến việc nghỉ hưu, thầy cũng từng đắn đo về việc đó nhưng rồi thầy lại kể về việc thầy đọc được một bài báo với nội dung tương tự như chỉ cần còn một người yêu thương bạn thì hãy cứ tiếp tục với điều đó rồi thầy quay qua nhìn chúng tôi với đôi mắt trìu mến và nói “Người ta chỉ có một người yêu thương còn thầy thì có tới 33 người lận”. Lúc đó nhìn thầy rất phúc hậu, một nụ cười ấm áp tỏa ra chan chứa rất nhiều tình cảm. Tình cảm ấy giống như một người cha, người ông đang nhìn đứa con, đứa cháu của mình vậy.
Dẫu cho bây giờ tôi đã rời xa mái trường, không còn được gặp thầy mỗi ngày trên lớp nhưng những kỷ niệm đó tôi sẽ không bao giờ quên. Cảm ơn thầy vì thầy đã dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng con, cảm ơn thầy vì luôn bao dung, trìu mến với những sai lầm của đám học trò ngô nghê này. Một “người lái đò” cần mẫn, bao dung, chuẩn mực trong công việc lẫn cuộc sống, những bài học về cuộc sống của thầy luôn là hành tranh quý giá nhất và chúng tôi sẽ luôn mang theo bên mình khi bước vào đời. Cuối cùng, cảm ơn thầy vì tất cả, thầy Bùi Ngọc Lâm - người thầy đáng kính của tôi!
Nguyễn Ngọc Như Huyền, lớp 12A1, năm học 2020-2021
Số lần xem: 553